PDA

View Full Version : Khi bạn có niềm tin


miuluoi87
09-14-2009, 08:09 AM
Có đôi lần rơi vào trạng thái hoang mang, hụt hẫng, chới với, vô định trước tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình, tôi trở nên dè dặt, đắn đo, ngập ngừng và sợ hãi con đường phía trước. Nhưng rồi tôi hiểu, nếu lót dưới bước chân mình một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống thì nỗi sợ hãi sẽ không là gì cả.

Chẳng ai trong chúng ta sống mà không có niềm tin, chỉ là niềm tin tồn tại như thế nào thôi. Bởi đây không phải thứ đồ vật có thể nhìn, sờ mó, cầm nắm, và dĩ nhiên càng không thể thấy được nó khi ta bao phủ mình một sự hoài nghi về chính bản thân, cũng như sự hoài nghi về cuộc sống.

Cuộc sống mang đến cho ta tất cả những gì nó muốn, chứ không phải những gì ta muốn, và dù muốn hay không ta cũng phải đón nhận những thứ cuộc sống gửi đến cho mình. Tuy nhiên, ta có quyền lựa chọn một cách, một thái độ để đón nhận. Gượng ép hay cởi mở với niềm tin yêu cuộc sống?

Cuộc sống có bao giờ trơn tru, hoàn hảo, bằng phẳng với ai đó trong chúng ta đâu. Mỗi người có một nỗi niềm, tâm tư, khó khăn, trở ngại riêng và những nỗi đau không ai giống ai, nhưng sống với niềm tin giúp ta cảm thấy mọi thứ trở nên tốt

Khi những thử thách của cuộc sống làm ta đau đớn, ta sẽ tìm thấy sự an ủi cần thiết nơi những người thân, những người bạn, nhưng họ chỉ là người khơi dậy niềm tin nơi ta mà thôi. Chính ta mới là người nuôi dưỡng niềm tin, và làm cho niềm tin sống và tồn tại. Hãy nuôi dưỡng nó bằng sự nhẫn nại, kiên trì, ý chí kiên định, bằng nghị lực đủ lớn để cảm thấy ta có thể tiếp tục bước về phía trước, mà không tìm cho mình một ngã rẽ nào khác tiêu cực hơn.

Vì sao ta có hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, hai tay, hai chân? Nhưng chỉ có một cái đầu, một cái miệng và một trái tim. Ta sinh ra và có một hình hài như thế đều có ý nghĩa cả! Ta có hai con mắt bởi cuộc sống muốn ta nhìn, quan sát nhiều hơn và biết trân trọng những gì ta đang có.

Ta có hai cái tai, bởi ta cần phải lắng nghe nhiều hơn những âm thanh cuộc sống muốn gửi đến. Ta có hai lỗ mũi, để hít thở nhiều hơn và cảm ơn những gì cuộc sống đã ban tặng. Ta có hai cái tay, để làm việc, cầm nắm và trao tặng yêu thương cho mọi người. Ta có hai cái chân, để bước đi nhiều hơn, đến những nơi mà ta muốn, và rồi những bước chân đó sẽ cho ta biết đâu là bến đỗ cuộc đời mình.

Vậy tại sao ta có một cái đầu? Một cái miệng? Và một con tim? Ta có một cái đầu, vì ta cần gom lại tất cả những gì đã thấy, đã nghe, đã làm, đã đi, quy tụ về làm một trong suy nghĩ của mình, để soi xét và phân tích tất cả mọi việc dưới ánh sáng của niềm tin. Ta có một cái miệng, chẳng phải ta cần nói ít lại những lời than vãn, trách móc, than phiền hơn đó sao? Vì than vãn, trách móc, than phiền chỉ làm cho niềm tin của ta bị bào mòn, hoen rỉ, rạn nứt, mục rữa đi mà thôi. Trái tim chính là cái "kho" chứa đựng của tâm hồn, không cần phải có đến hai cái đâu, bởi con tim có thể lưu trữ tất cả những gì nó muốn và giới hạn là vô tận, là nơi cho niềm tin cư ngự và được che chắn trước những sóng gió của cuộc đời.

Vậy đấy! Niềm tin là một ngôn từ hết sức đơn giản mà ai cũng có thể nói được, đọc được. Nhưng để có được niềm tin là một điều kỳ diệu mà mỗi người cần nỗ lực giành lấy. Niềm tin sẽ giúp ta đứng vững trước vòng xoáy cuộc đời và khi bạn có niềm tin bạn sẽ làm được những điều tưởng chừng không thể.

Hãy trân trọng niềm tin đang có nơi mình, và làm giàu giá trị của niềm tin, cũng như phát huy sức mạnh của niềm tin bằng những hành động cụ thể bạn nhé!

luomlat_goo
09-14-2009, 11:11 AM
Bạn miuluoi có bài đăng nói tới niềm tin rất hay. Mình cũng nghĩ niềm tin là sức mạnh của thành công! Người lính ra trận phải tin vào chiến thắng, tiền đạo thi đấu phải tin mình ghi được bàn, người bán hàng phải tin hàng của mình bán chạy, chàng trai phải tin cô gái ấy sẽ thuộc về mình... :)

Mình cũng đọc được bài tâm sự khá cảm động đăng trên Mực tím online nói về niềm tin, cả nhà tham khảo nhé!
-----
Niềm tin

Con ngươi ta không thể sống mà không có niềm tin vào bất cứ thứ gì. Niềm tin cũng có những sức mạnh rất diệu kì của riêng nó.


Ba tôi năm nay đã qua tuổi lục tuần. Ba năm trước, ông mắc một căn bệnh ung thư. Vì tuổi ông đã cao, nên rất nhiều người đã lo sợ rằng ông không thể chịu được quá lâu vì căn bệnh đã bắt đầu phát tác.

Ông quyết định điều trị vì "cả đời ba đã thắng rất nhiều thứ, cái đói, chiến tranh, bom đạn..., ba trở thành một bác sĩ có tiếng, và bác sĩ thì càng không nên chết vì bệnh".

Ngày thứ nhất điều trị, ông về nhà trong đau đớn vật vã, cả người đều mệt mỏi vì tia hóa trị.

Ngày thứ hai, ông không thể ngủ mà chỉ có thể nằm. Cơn đau đã hành hạ ông nhiều hơn mức ông có thể chịu được. "Đó là hai ngày kinh khủng nhất mà ba đã trải qua" - ba tôi đã nói thế khi ông kể lại mọi thứ.

Ngày thứ ba, cơ thể đã bắt đầu quen dần với những tia hóa trị đó. Cơn đau giảm đi, và rất nhiều viên thuốc bắt đầu được uống.

Nửa tháng, ông không ăn được cơm như người bình thường nữa. Tất cả những gì ông ăn đều phải thật mềm. Cơm phải nấu nhão một chút, thịt phải mềm hơn nữa, và ông chỉ có thể ăn rau chứ không ăn được bất kì loại củ nào.

Một tháng, ba tôi thôi không ăn cơm nữa, mẹ tôi bắt đầu trộn cơm, thịt, rau đổ vào máy xay nát ra. Ông ăn như những đứa trẻ con vừa bập bẹ ăn cháo. Thứ ấy, tôi đã có lần nếm khi bị bệnh, ngán không thể chịu được. Vậy mà ba tôi đã ăn chúng trong suốt thời gian điều trị còn lại. Nhìn ông mà thật sự xót xa. Ngày trước, ông ăn khỏe nhất nhà, mình ông ba bốn bát cơm, giờ đây việc ăn uống lại như một cực hình với ông.

Thế nhưng, khi tôi hỏi, ba tôi vẫn cứ nói: "Ba sẽ sống con à, sẽ sống, vì ba còn rất nhiều thứ chưa hoàn thành trong cuộc đời ba."

Hai tháng, ông không thể ăn mà không có ly nước bên cạnh nữa. Những tia xạ đã làm cho tuyến nước bọt của ông bị chết. Mặt ông nám đen từ hai gò má đến xuống hết cổ. Trông ông thật đáng sợ. Những người đồng tuổi cùng điều trị với ông, có người đã từ bỏ, có người vẫn tiếp tục, có người đã ra đi..

Ba tôi sụt 7kg sau hai tháng hóa trị ấy, phần vì không thể ăn uống bình thường, phần vì những cơn đau, cơn nhức mỏi sau buổi chiếu xạ đem đến khiến ông không thể ngủ.

Sự việc kéo dài như thế hết ba tháng. Ba tôi đã cho tôi thấy con người có những nghị lực phi thường như thế nào, khi ông vừa đi làm vừa điều trị căn bệnh của mình. Bạn có thể tưởng tượng một người bị cơn đau hành hạ đến không thể ngủ, nhưng vẫn đều đặn đi làm là như thế nào không? Ông bảo "không làm thì tiền đâu mà chữa bệnh hả con..". Cái tuổi lục tuần như ông thì đáng lẽ ra con cái lớn hết để ông yên tâm mà dưỡng bệnh. Nhưng tôi và em tôi vẫn trong cái tuổi ăn học. Ông là lao động chính và duy nhất trong căn nhà.

Bốn tháng sau, ông bắt đầu ăn uống khá hơn một chút, những đợt xạ trị đã kết thúc và những cơn đau đã bắt đầu giảm. Ông chỉ còn uống thuốc và dưỡng bệnh. Hậu quả của việc chữa trị này là ba tôi không bao giờ có thể ăn uống như người bình thường nữa. Ông chỉ "ăn để sống" bởi lẽ ông không còn cảm nhận được mùi vị cũng như không còn tuyến nước bọt nữa. Dù tôi biết, khả năng tái lại của căn bệnh này vẫn còn rất cao. Nhưng ông đã bằng chính sức mình, vượt qua mọi khó khăn. Như ông đã nói, ông đã thắng cái đói nghèo trong năm 45, thắng cả bom đạn chiến tranh trong cả hai cuộc kháng chiến. Khi những đồng đội ông ngã xuống thì ông vẫn sống. Thì đến ngày hôm nay, khi ông vẫn còn muốn sống thì không có gì có thể khiến ông gục ngã.

Ba tôi đã mỉm cười nói với tôi rằng "Con thấy không, ba đã thắng, vì ba luôn tin như thế. Ba phải nhìn thấy ngày con gái ba lấy chồng chứ".

Còn rất nhiều câu chuyện khác, cảm động hơn về niềm tin, về ý chí và quyết tâm của con người. Nhưng tôi chỉ muốn kể cho bạn nghe về câu chuyện này. Vì với tôi, nó thực hơn bất cứ câu chuyện nào khác mà tôi chỉ nghe, vì, với nó, tôi đã nghe, đã nhìn và cả cảm nhận.

Ba tôi đã cho tôi một bài học về niềm tin. Rằng niềm tin làm nên ý chí và quyết tâm trong cuộc sống. Chỉ cần có niềm tin, bạn có thể làm những gì mình muốn!

kem

miuluoi87
10-05-2009, 01:17 AM
Niềm tin sẽ giúp bạn giành chiến thắng dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, tôi cũng vậy. Vốn là một người thiếu niềm tin vào cuộc sống nên tôi đã gặp khó khăn rất nhiều. Nhưng có người đã nói với tôi: Hãy tự tin và tin tưởng vào chính bản thân mình, bạn sẽ có tất cả. Tôi đã dần dần hiểu được điều đó và dần dần cải thiện được chính bản thân mình. Mong rằng các bạn cũng vậy.