PDA

View Full Version : mẩu bút chì


hachip
11-26-2009, 08:59 PM
Cuối năm lớp 10, với quyết tâm thi vào trường Mĩ thuật, nó nằng nặc xin mẹ cho đi học vẽ. Với một đứa chuyên quậy phá lanh chanh như nó, việc ngồi lì hàng tiếng đồng hồ để hoàn thành một bức tĩnh vật quả là một việc không hề đơn giản.

Những buổi đầu đi học vẽ, tay con bé đau khủng khiếp, và cả chút ngao ngán khi suốt ngày tôi phải chăm chăm vào một vài vật đơn giản. Hết cái chum tí hon lại quay sang lọ hoa, hết lọ hoa nó lại được thầy sắp cho quả táo, rồi măng cụt…

Mới chỉ vào học nhưng tiền con bé tiêu tốn vào khoảng mua bút chì và giấy tăng vèo vèo. Những cây HB, 2B được nó đưa vài nét, thấy cùn quá, lại vứt toẹt qua một bên rồi lấy cây khác, giấy vẽ chỉ cần dựng sai khung hình, nó phụng phịu vứt đi. Cứ thế, mỗi lần đi học, nó lại ngửa tay, nhe răng cười láu cá: “Mẹ ơi, cho con tiền mua bút chì”.

Rốt cuộc nó cũng bỏ ngang lớp vẽ, mẹ nó mất không lâu sau đó. Không nói gì, cũng chẳng hứa hẹn hoặc thể hiện quyết tâm với ai. Cuối năm 12, nó làm hồ sơ thi vào trường nhân văn và đỗ với số điểm khá cao. Đi tình nguyện lên một huyện vùng sâu, con bé được phân công day một lớp học tình thương cho các em học sinh địa phương. Một buổi chiều, kết thúc buổi học sớm, con bé tổ chức cuộc thi vẽ tranh. Những nét vẽ non nớt, xiên xẹo được bọn học trò gọi là cô giáo làm con bé bật cười. Bất chợt, nó nhìn qua La, cậu học trò nhỏ đang hí húi với một gương mặt tròn, vài sợi tóc dài vắt ngang qua trán.

Nó tò mò: “La đang vẽ cô hả, sao bút chì của con gần hết rồi mà không đổi cây bút khác, con dùng cây này nè.” Vừa nói, nó vừa lấy cây bút chì mềm vừa phát cho các em đưa La. Cậu học trò nhỏ lắc đầu “Con vẽ mẹ con, con chỉ dung bút chì này thôi, không dùng bút khác đâu”. Trên mắt con bé thoáng chút ngạc nhiên. Em nào trong lớp cũng rất háo hức khi nó tặng bút, chỉ có La là không. Bất chợt, một đứa học sinh nào đó ở cuối lớp vọng lên “Bạn La mê vẽ lắm cô ơi, cây bút chì đó là của mẹ bạn La lên thị xã mua về đó, mẹ bạn La bị bệnh mất được hai tháng rồi.”

Sửng sốt.

Con bé ôm cậu học trò nhỏ vào lòng, gọi thầm trong nước mắt. “Mẹ ơi”.



Cũng là một câu chuyện mình lượm được , mình thấy rất cảm động , hok biết mọi người có rút ra được điều gì hok

kinhcan88
11-26-2009, 09:02 PM
tuổi học trò thật lắm kỉ niệm đẹp biết bao
nhớ ngày xưa bị điểm kém còn không dám bảo mẹ dáu trong cặp mấy ngày bị meh phát hiện mẹ đánh xưng mông
hi hi

vitxinh
11-26-2009, 09:37 PM
em hồi nhỏ xíu hồi học lớp 1 ý một lần nói dối mẹ là học nhóm rồi đi theo bọn bạn ra đồng bắt cào cào.khi ve nhìn quần áo toàn đất bùn mẹ biết thế là bị đánh vào mông.

hachip
12-13-2009, 10:44 AM
kỉ niệm có lẽ thật là vui , nhiều lúc nghĩ , nhiều lúc nhìn thấy mắt cay xè , thấy trong lòng nặng trĩu hok biết có phải mình đã làm sai gì hok ,
với bố mẹ thì mình luôn nhỏ bé và có lẽ chẳng bao giờ lớn được , mình đã suýt khóc khi bố nói " nó đã 20 tuổi rùi à , tôi cứ ngỡ nó còn bé lắm "

nhanvatso1
12-14-2009, 12:12 PM
hahaha kinhcan giấu bài kiểm tra điểm kém :)

Nghe vui thật , hồi đó tôi cũng thế bị điểm kém nhưng toàn giả vờ bỏ quên lại ko đem về . Phi tang chứng cứ hehehe

hachip
12-15-2009, 12:03 AM
hì hì , giấu bài kiểm tra rùi phi tang á thông mình thí
mình thì có lần cô giáo kêu xin chữ kí phụ huynh mình sợ quá , hok giám mang cho bố mẹ kí ,nhìn lại mấy chữ kí cũ của bố rùi kí theo , khi cô giáo kiểm tra thấy nhgi nghi kêu mình ra hỏi ( tại mình kí bằng bút chì rùi mới kí lại , khi tẩy đi chữ nó bị nhòe nên ...:( ) may mà vụ đó thoát được
bây giờ thì kí chuyên nghiệp rùi :D

kinhcan88
12-15-2009, 12:10 AM
hồi bé ai cũng thế mà sao nhanvatso1 còn cười người ta.híc.không xấu hổ đâu vì xấu hổ thì đã không nói ra rồi nha.coi như là một kỉ niệm vui mà.hihi.sau này bít được nhiều chiêu để dạy con cho tốt.hì.

hachip
12-15-2009, 10:44 AM
mình thấy không phải là có nhiều chiêu dạy con mà à có nhiều chiêu quái hơn con , để rùi bọn trẻ chẳng thể nói dối được :) vì bố mẹ chúng có nhiều kinh nghiệm lắm , lại có cả 1 diễn đàn để trao đổi nữa chứ hì hì