View Single Post
Old 09-15-2010, 11:51 PM   #27
sodo000
Member
 
sodo000's Avatar
 
Tham gia: Sep 2010
Bài gửi: 9
Default

tôi đọc bài và muốn bạn tư vấn cho trường hợp của mình.
Tôi rất vui khi tình cờ biết đến web thông qua một người bạn. Tôi không ngờ trong thế giới bao la của mạng với blog, forum, website... vẫn có 1 nơi để mình chia sẻ nỗi niềm và được cảm thông thật sự...
Có lẽ reina và mọi người sẽ thấy lạ, rất lạ khi một người lạ như tôi lại xin được tư vấn... Vì nói thực, hiện giờ tôi đã mất đi tất cả... mất niềm tin, mất hy vọng, tôi thấy sợ những người thân thiết, sợ bạn bè...
Nói chuyện và chia sẻ nỗi niềm với một người xa lạ, một ai đố không biết tôi... có lẽ sẽ tốt...
reina - tôi không biết reina và reina cũng không biết tôi là ai... nên nói ra rôi thấy nhẹ lòng. Cho dù chỉ nói, chỉ mình nghe thôi... cũng vẫn vui... Cho dù reina không giúp gì được... cũng sẽ vui...
Chắc hẳn reina thấy lạ, rất lạ với tiêu đề của tin nhắn này. Nhưng thực sự là như thế... tôi sợ và tôi đã mất.
Anh đến với tôi trong một lần đi sinh nhật nhỏ bạn cùng lớp. Tôi bình thường, không có gì đặc biệt, chỉ có tính hay hoài nghi là không sao sửa được... Anh hiểu và rất thương tôi... Tôi cũng yêu anh thật lòng...
Nhưng tình yêu, tôi thấy hạnh phúc bên anh bao nhiêu thì lại sợ mất anh bấy nhiêu... Nhiều lần anh ôm tôi hay nói với tôi 1 lời ngọt ngào... tôi lại nghĩ một ngày anh sẽ ôm người khác và cũng nói như vậy... Tôi chợt buồn, giấu đi ánh mắt, cố tỏ ra vui để anh không thấy.
Có những lúc anh ghé nhà tôi chơi, ba mẹ tôi rất quý anh, ba mẹ nói anh tốt... tôi cũng thừa nhận là anh rất tốt... Trong những câu chuyện mà ba mẹ nói với anh, tôi biết ba mẹ hy vọng ở anh rất nhiều , hy vọng là anh sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi - cô con gái duy nhất của ông bà. Nhưng những lần như thế tôi lại sợ, sợ mình không thể... không đủ khả năng để đáp lại tình cảm mà anh dành cho tôi. Tôi rất yêu anh nhưng tôi không thể nào thể hiện được... sợ một lúc nào đó, tôi và anh không đến được với nhau, ba mẹ tôi sẽ buồn...
Cuộc sống cứ kéo dài, có đôi lúc tôi thấy hạnh phúc nhưng hạnh phúc không lâu thì đã lo lắng... Tôi tốt nghiệp ĐH, tôi đi làm... anh vẫn ở bên tôi khi tôi cần... tôi cố vượt qua những sợ hãi của mình để anh vui...
Nhưng, một buổi sáng, sau 5 năm yêu nhau... đúng hơn là 4 năm 8 tháng 17 ngày... anh nói đã không còn yêu tôi... Cú điện thoại định mệnh ấy khiến tôi sụp đổ... Tôi không thể đứng vững... tôi khóc và biết mình mất anh... mất anh vì tôi đã không chịu thay đổi... đến khi thay đổi gần được thì anh và tôi đã quá cách xa nhau...
Tôi phải làm sao và phải làm gì? Niềm tin tôi không còn nữa... tôi buồn... không buồn anh mà buồn chính tôi...
Tôi sợ vì tôi quá yêu... nhưng lẽ nào quá yêu nên mất hết???
Mong chương trình cho tôi một lời khuyên!

thay đổi nội dung bởi: sodo000, 09-15-2010 lúc 11:54 PM
sodo000 is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn