Và một sáng nghe rừng vang tiếng hát
Tiếng mơ hồ của cây lá lao xao
Lời vu vơ sao nghe quá ngọt ngào
Cây đứng thẳng mà hồn ta nghiêng ngả
Rồi một chiều suối nước trong bỗng lạ
Róc rách buồn một khúc nhạc ngu ngơ
Đá sỏi cười, đám cỏ biết làm thơ
Chú nai tơ uống hoài con suối mộng
Rồi một đêm gió hoang về lồng lộng
Mang cô đơn từ đỉnh núi xa vời
Xé nỗi buồn thành từng mảnh chơi vơi
Bay lên cao biến thành sao lấp lánh
Và thời gian bỗng ngập tràn ảo ảnh
Chốn rừng hoang thấp thoáng áo lụa vàng
Tóc dài buông soi bên dòng suối lạnh
CÓ PHẢI LÀ.....EM NHỚ ANH CHĂNG?
|